Friday, June 13, 2025

 

Bỡn Nhân Tình

Tao ở nhà tao, tao nhớ mi,
Nhớ mi nên phải bước chân đi.
Không đi mi nói rằng không đến,
Đến thì mi nói đến làm chi.
Làm chi ta đã làm chi được,
Làm được ta làm đã lắm khi


Con Đường Làm Quan

Tuổi tác tuy rằng chửa mấy mươi
Ðổi thay mắt đã thấy ba đời
Ra trường danh lợi, vinh liền nhục
Vào cuộc trần ai, khóc trước cười
Chuyện cũ trải qua đã chán mắt
Việc sau nghĩ lại chẳng thừa hơi
Ðã hay 
thời thế thi ra thế
Sạch nợ tang bồng mới kể ngươi.




Đi Thi Tự Vịnh

Đi không há lẽ trở về không ?
Cái nợ cầm thư phải trả xong.
Rắp mượn điền viên vui tuế nguyệt
Lở đem thân thế hẹn tang bồng.
Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông.
Trong cuộc trần ai, ai dễ biết
Rồi ra mới rõ mặt anh hùng.

Quân Tử Cố Cùng

Chưa chán ru mà quấy mãi đây
Nợ nần dan díu mấy năm nay
Mang danh tài sắc cho nên nợ
Quen thói phong luu hóa phải vay
Quân tử lúc cùng thêm thẹn mặt
Anh hùng khi gấp cũng khoanh tay
Còn trời còn đất còn non nước
Có lẽ ta đâu mãi thế này...


Đây là bài thứ nhất trong bốn bài theo thể liên hoàn thất ngôn bát cú. Bốn bài là :
-Quân Tử Cố Cùng
-Hội Gió Mây
-Thú Ðiền Viên
-Thú Tiêu Dao



Thế Thái Nhân Tình

Thế thái nhân tình gớm ghiết thay!
Lạt nồng trông chiếc túi vơi đầy.
Hễ không điều lợi, khôn thành dại
Ðã có đồng tiền dở cũng hay.
Khôn khéo chẳng qua ba tấc lưỡi
Hẳn hoi không hết một bàn tay.
Suy ra cho kỹ chi hơn nữa
Bạc quá vôi mà mỏng quá mây.

Thú Tiêu Dao

Chẳng lợi danh chi lại hóa hay
Chẳng ai phiền lụy chẳng ai rầy
Ngoài vòng cương tỏa chân cao thấp
Trong thú yên hà mặt tỉnh say
Liếc mắt coi chơi người lớn bé
Vểnh râu bàn những chuyện xưa nay
Của trờì trăng gió kho vô tận
Cầm hạc tiêu dao đất nước này.


Đây là bài thứ tư trong bốn bài theo thể liên hoàn thất ngôn bát cú. Bốn bài là :
-Quân Tử Cố Cùng
-Hội Gió Mây
-Thú Ðiền Viên
-Thú Tiêu Dao

Vịnh Cảnh Nghèo

Tác giả: Nguyễn Công Trứ

Chẳng phải rằng ngây chẳng phải đần
Bởi vì nhà khó hóa bần thần.
Mấy đời thầy kiện mà thua mẹo,
Nghĩ phận thằng nghèo phải biết than.
Số khá bĩ rồi thời lại thái
Cơ thường đông hết hẳn sang xuân.
Trời đâu riêng khó cho ta mãi,
Vinh nhục dù ai cũng một lần.

Vịnh Thuý Kiều

Tác giả: Nguyễn Công Trứ

Đã biết má hồng thời phận bạc,
Trách Kiều nhi chưa vẹn tấm lòng vàng.
Chiếc quạt, thoa đành phụ nghĩa Kim lang,
Nặng vì hiếu, nhẹ vì tình thì cũng phải.
Từ Mã Giám Sinh cho đến chàng Từ Hải,
Cánh hoa tàn đem bán lại chốn thanh lâu,
Bấy giờ Kiều còn hiếu vào đâu,
Mà bướm chán ong chường cho đến thế !
Bạc mệnh chẳng lầm người tiết nghĩa,
Đoạn trường cho đáng kiếp tà dâm.
Bán mình trong bấy nhiêu năm,
Đố đem chữ hiếu mà lầm được ai !
Nghĩ đời mà ngán cho đời.


“LÀM TRAI SỐNG Ở TRONG TRỜI ĐẤT
PHẢI CÓ DANH GÌ VỚI NÚI SÔNG”
(Nguyễn Công Trứ).
(Tung hoành khoán, giao cổ- cú trung đối)
Tác giả: Thiết Dương
LÀM rạng cơ đồ trước gió giông
TRAI kiêu dũng tỏ máu tiên rồng
SỐNG vùng bão tợn kiềm mưu Bắc
Ở chốn mưa cuồng trấn ải Đông
TRONG trận vững tay ghìm sóng nổi 
TRỜI yên bể lặng giữa xuân hồng
ĐẤT thiêng khí vượng ta khôn lớn
PHẢI CÓ DANH GÌ VỚI NÚI SÔNG. 

Thiet Duong _ 29/4/2017


Thuật Hoài - Đặng Dung

Cảm Hoài [Thuật Hoài]

Thế sự du du nại lão hà,
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa.
Trí chúa hữu hoài phù địa trục,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà.
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch,
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma.

Đặng Dung 
.
.
NỖI LÒNG HÀO KIỆT 

Thế sự hỗn mang, tuổi chất chồng
Say ca giữa vũ trụ mênh mông
Gặp thời kẻ mọn nên khanh tướng
Lỡ vận người hùng uổng sức công
Phò chúa những mong xoay thế cuộc
Luyện binh nào cứu được non sông
Quốc thù chưa trả đầu sương trắng
Kiếm báu ta mài dưới nguyệt chong

Trần Bảo Kim Thư phỏng dịch
(Bài dịch theo cảm tính không theo sát nguyên tác)


No comments:

Post a Comment

Thơ của Bà Huyện Thanh Quan

  Thơ của Bà Huyện Thanh Quan tuy không nhiều nhưng lại thể hiện rất rõ tài năng và phong cách của bà, khiến bà trở thành một trong những nữ...