Hoài cổ
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Nghĩ chuyện đời xưa cũng nực cười,
Sự đời đến thế, thế thời thôi!
Rừng xanh núi đỏ hơn nghìn dặm,
Nước độc ma thiêng mấy vạn người.
Khoét rỗng ruột gan trời đất cả,
Phá tung phên giậu Hạ Di rồi.[1]
Thôi thôi đến thế thời thôi nhỉ,
Mấy trắng về đâu nước chảy xuôi[2]
Tự trào
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Cờ đương dở cuộc không còn nước
Bạc chửa thâu canh đã chạy làng.
Mở miệng nói ra gàn bát sách,
Mềm môi chén mãi tít cung thang.
Nghĩ mình lại ngán cho mình nhỉ,
Thế cũng bia xanh, cũng bảng vàng.
Vịnh nước lụt
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Tỵ trước Tỵ này chục lẻ ba,
Thuận dòng nước cũ lại bao la.
Bóng thuyền thấp thoáng dờn trên vách,
Tiếng sóng long bong vỗ trước nhà.
Bắc bậc người còn chờ chúa đến,
Đóng bè ta phải rước vua ra.
Sửa sang việc nước cho yên ổn,
Trời đã sinh ta ắt có ta.
Năm Quý Tỵ (1893), năm Ất Tỵ (1905) cách nhau 12 năm, vùng Nam Hà đều có lụt lớn do vỡ đê sông Hồng, mùa màng mất mát, nhiều người chết đói.
Vịnh trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Dịch nghĩa
Vịnh tuổi già
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Tháng ngày thấm thoắt tựa chim bay,
Ông gẫm mình ông, nghĩ cũng hay.
Tóc bạc bao giờ không biết nhỉ!
Răng long ngày trước hãy còn đây.
Câu thơ được chửa? Thưa rằng được.
Chén rượu say rồi. Nói chửa say.
Kẻ ở trên đời lo lắng cả,
Nghĩ ra ông sợ cái ông này.
Khuyên người làm lẽ
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Tôi đòi phận trước còn nhiều kẻ,
Hầu hạ duyên sau chẳng một dì.
Ví được sánh duyên người lịch sự,
Còn hơn chính thất kẻ ngu si.
Dẫu rằng cơm nguội nhà ngoài đó,
Cũng đủ phong lưu chẳng thiếu gì.
Mậu Thân tự thọ
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Rằng lão, rằng quan tớ cũng ừ.
Lúc hứng đánh thêm ba chén rượu,
Ngồi buồn ngâm láo mấy câu thơ.
Bạn già lớp trước nay còn mấy?
Chuyện cũ mười phần chín chẳng như.
Cũng muốn sống thêm dăm tuổi nữa,
Thử xem mãi mãi thế này ư?
Thơ Nguyễn Khuyến - Hồng Lam diễn đọc
Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai.
Cũng gọi ông nghè có kém ai.
Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng,
Nét son điểm rõ mặt văn khôi.
Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ?
Cái giá khoa danh ấy mới hời!
Ghế tréo, lọng xanh ngồi bảnh choẹ,
Nghĩ rằng đồ thật, hoá đồ chơi!
No comments:
Post a Comment